" Đừng quên nhìn lại mỗi chặng đường, mỗi phút giây buồn vui hay hạnh phúc. Đừng quên nhìn lại phía sau là mỗi bước chân trưởng thành, là những khó khăn đã qua, là ước mơ cháy bỏng bị vùi lấp sau lưng..Hãy nhìn lại, nhất định phải nhìn lại, để thấy rằng tôi của hôm nay.. đã thật sự thay đổi rồi! "
Chỉ biết lúc ấy đã từng rất dại khờ mà đánh mất đi chính mình , dại khờ đi theo một thứ ảo vọng.
Cho đến bây giờ,cái nắm được trong tay cũng không còn là bao.
Tôi cách đây một năm, cũng không khác mấy tôi của hiện tại,chỉ là bắt đầu cảm thấy cuộc sống có hướng để đi chứ không còn dậm chân một chỗ nữa, cũng không còn những đêm thức khuya chỉ vùi đầu vào những việc vô bổ giết thời gian.
Tôi của một năm trước đây, tuổi trẻ gắn liền với sự ngông ngênh vô định. Là cứ tiến thẳng về phía trước bất chấp sự ngang bướng của bản thân sẽ gây ra nhiều sai lầm.
Tôi ở hiện tại vẫn đôi lúc suy nghĩ nông cạn và tiêu cực nhưng ít nhất trong những lúc bản thân yếu mềm nhất cũng đã tự biết đưa tay cứu lấy chính mình chứ không trông chờ vào một thiên thần nào đó..
"Cuộc sống vốn dĩ là của bản thân,chỉ bản thân và vì bản thân."
Sở dĩ chúng ta tương tác với mọi người, với những việc xung quanh cũng là làm hài lòng bản thân mình.
Chúng ta tìm niềm vui ở những việc tốt hay những chốn ăn chơi cuồng loạn cũng chỉ để phục vụ nụ cười cho chính mình.
Bất cứ ai cũng nghĩ bản thân là cao cả lắm, là có thể bất chấp mọi thứ đi theo ảo vọng, là dám tiến lên để vì người khác.
Nhưng sâu thẳm trong lòng luôn biết rằng mình làm những việc đó là vì bản thân mình muốn như vậy, là để làm cái tôi đuợc xoa dịu đi từ tham vọng.
Tôi đã từng nghĩ về việc thương một người là chỉ cần làm bất cứ mọi thứ người đó yêu cầu có nghĩa là thương họ rất nhiều. Nhưng chỉ bản thân tôi biết, tôi làm mọi việc đó cũng chỉ để níu giữ một người ở lại bên cạnh mình lâu hơn một chút. Chỉ cần điều đó khiến họ chấp nhận ở lại, tôi đều làm không than tiếc chuyện gì.
Cho đến một ngày tôi hiểu ra, duyên nợ là sợi dây mỏng manh, không do bản thân mình quyết định sẽ nối nó thêm chặt hay tự cắt nó đứt lìa đi.
Chỉ biết là khi không thể cố gắng giữ nó trong tay nữa thì phải buông ra để mọi thứ trở về đúng vị trí ban đầu của nó.
Và tôi nhận ra không phải thương một người là khiến cho họ cảm thấy đau khổ, mà là luôn muốn thấy nụ cười của họ in trên môi, đủ ngọt ngào xoa dịu những vết thương mà mình tự chuốc lấy.
Tôi cách đây một năm đau khổ vật vã mỗi khi bị bỏ rơi một mình.
Tôi của hiện tại chỉ cần tâm mỗi sáng thức dậy an yên, để có thể hoàn tất một ngày bận rộn cùng những kế hoạch được hoạch định.
Ở tuổi 20, tôi cũng nổi loạn.
Chỉ muốn buổi sáng áp lực đẩy cố gắng lên cao nhất.
Và tối lại tận hưởng sự cuồng nhiệt của bản thân.
Đã từng mong suy nghĩ đừng trưởng thành để không cần phải chịu áp lực từ cuộc sống.
Đã từng mong mọi thứ có thể được đơn giản hoá như cách chúng ta thở nhẹ nhàng mỗi ngày.
Nhưng, ở tuổi 20.
Là tuổi đủ trưởng thành để chạy nước rút cho cuộc sống thoải mái sau này.
Một năm, không quá dài để thay đổi một người.
Nhưng cũng đủ để có thể hiểu sự tàn khốc của thời gian.
Cái gì đã trôi qua rồi, thì khó mà lấy lại được.
Tuổi trẻ của chúng ta, có lẽ sẽ đẹp nhất từ khoảnh khắc chúng ta biết trân trọng những gì đang có.
Cảm ơn từng con người đi qua cuộc sống của tôi, ít nhất những kẻ đã từng nghĩ tôi rất ngốc để lợi dụng... thì thật ra việc bỏ đi - không quan tâm chính là sự khinh bỉ tôi dành cho người.
Hãy cảm ơn cuộc sống này vì đã cho chúng ta thời gian nhìn lại, để thay đổi, để hoàn thiện, để hạnh phúc hơn hiện tại và chắc chắn luôn chờ đón tương lai.
22.09.15
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét