Thứ Tư, 31 tháng 8, 2016

Khi chúng ta có con...

Nói làm sao đây nhỉ? Cảm giác có được một gia đình nhỏ thật sự hạnh phúc nhưng cũng ẩn sâu những lo toan, muộn phiền.
Chúng ta cứ mơ mộng một lễ cưới hoành tráng, một căn nhà nhỏ của riêng mình. Và hiển nhiên căn nhà nhỏ đó sẽ rộn ràng tiếng trẻ con.
Ngày em chuẩn bị tinh thần đón một thiên thần nhỏ xuất hiện là ngày chúng ta đắn đo nhiều lắm. Nhưng nếu con đến là duyên thì tại sao còn phải từ chối.
Có lần anh bắt gặp một cô bé hóa trang thành cô tiên vào ngày halloween,với đôi cánh trắng trong sau lưng,vô tư đùa giỡn cười nói như một thiên thần. Lúc đó anh bật ra câu nói ấy đã cho em biết anh sẵn sàng làm cha.






Không rình rang, không lễ cưới, không xe hoa, không rước dâu.. không gì cả. Chỉ có chúng ta ngấm ngầm hiểu, chúng ta..đã thuộc về nhau.

Anh đeo vào tay em, chiếc nhẫn đôi khắc chữ. Không giống như vợ chồng người ta, anh chỉ âm thầm làm những việc tốt cho chúng mình.

Mấy chị cùng cơ quan bảo, sao em dễ tin quá, không đòi hỏi đám cưới, không đòi hỏi ở anh sự xác nhận có tên em trong cuộc đời. Nhỡ có ngày anh lại cố tình quên mất, anh đã có vợ ở trong lòng thì lúc đó em phải làm sao?

Thú thật thì em không biết làm sao cả. Chỉ biết rằng em đã làm mẹ của con anh. Kể từ giây phút cái gật đầu khe khẽ, đồng ý cho việc " Anh muốn có con". Là những ranh giới giữa yêu và cưới không còn quan trọng nữa.



Mỗi ngày nhìn thiên thần lớn lên trong bụng, em lại càng thấy yêu anh nhiều hơn nữa, lại càng muốn đêm đến nhanh khi anh đi làm về xoa bụng và trò chuyện cùng mẹ con em.

Khoảnh khắc cả nhà có nhau, thật sự tuyệt diệu lắm.

Anh lại nói về tương lai, lại hứa với em một lễ cưới trịnh trọng nhưng lúc này không chỉ có hai mình, mà phải có cả thiên thần tham dự, thế nên nhiệm vụ của em lớn lắm, phải ăn uống đủ đầy, nghỉ ngơi đúng giấc, mệt nhọc lo toan cứ để anh lo, anh sẽ tình nguyện gánh cả mẹ con em đi suốt chặn đường dài.

Người ta hỏi em về hành trình hạnh phúc, em không trả lời được đâu. Vì trong cuộc đời mỗi người, hạnh phúc luôn đến trong mỗi khoảnh khắc, đâu chỉ có một lần ghé ngang?

Hạnh phúc của cuộc đời phụ nữ là những lúc chông chênh như thuyền ngoài biển cũng là những lúc sóng yên ả đánh nhẹ vào bờ.

Hạnh phúc của em là.. trong mỗi phút giây mình còn thở, em thấy mình vẫn được yêu thương..

12/11/2015

Thứ Ba, 30 tháng 8, 2016

Hãy nhìn lại phía sau.

" Đừng quên nhìn lại mỗi chặng đường, mỗi phút giây buồn vui hay hạnh phúc. Đừng quên nhìn lại phía sau là mỗi bước chân trưởng thành, là những khó khăn đã qua, là ước mơ cháy bỏng bị vùi lấp sau lưng..Hãy nhìn lại, nhất định phải nhìn lại, để thấy rằng tôi của hôm nay.. đã thật sự thay đổi rồi! "



Không biết đặt tên cho cảm xúc của tôi cách đây một năm là gì.

Chỉ biết lúc ấy đã từng rất dại khờ mà đánh mất đi chính mình , dại khờ đi theo một thứ ảo vọng.

Cho đến bây giờ,cái nắm được trong tay cũng không còn là bao.

Tôi cách đây một năm, cũng không khác mấy tôi của hiện tại,chỉ là bắt đầu cảm thấy cuộc sống có hướng để đi chứ không còn dậm chân một chỗ nữa, cũng không còn những đêm thức khuya chỉ vùi đầu vào những việc vô bổ giết thời gian.

Tôi của một năm trước đây, tuổi trẻ gắn liền với sự ngông ngênh vô định. Là cứ tiến thẳng về phía trước bất chấp sự ngang bướng của bản thân sẽ gây ra nhiều sai lầm.

Tôi ở hiện tại vẫn đôi lúc suy nghĩ nông cạn và tiêu cực nhưng ít nhất trong những lúc bản thân yếu mềm nhất cũng đã tự biết đưa tay cứu lấy chính mình chứ không trông chờ vào một thiên thần nào đó..





"Cuộc sống vốn dĩ là của bản thân,chỉ bản thân và vì bản thân."

Sở dĩ chúng ta tương tác với mọi người, với những việc xung quanh cũng là làm hài lòng bản thân mình.

Chúng ta tìm niềm vui ở những việc tốt hay những chốn ăn chơi cuồng loạn cũng chỉ để phục vụ nụ cười cho chính mình.

Bất cứ ai cũng nghĩ bản thân là cao cả lắm, là có thể bất chấp mọi thứ đi theo ảo vọng, là dám tiến lên để vì người khác.

Nhưng sâu thẳm trong lòng luôn biết rằng mình làm những việc đó là vì bản thân mình muốn như vậy, là để làm cái tôi đuợc xoa dịu đi từ tham vọng.

Tôi đã từng nghĩ về việc thương một người là chỉ cần làm bất cứ mọi thứ người đó yêu cầu có nghĩa là thương họ rất nhiều. Nhưng chỉ bản thân tôi biết, tôi làm mọi việc đó cũng chỉ để níu giữ một người ở lại bên cạnh mình lâu hơn một chút. Chỉ cần điều đó khiến họ chấp nhận ở lại, tôi đều làm không than tiếc chuyện gì.

Cho đến một ngày tôi hiểu ra, duyên nợ là sợi dây mỏng manh, không do bản thân mình quyết định sẽ nối nó thêm chặt hay tự cắt nó đứt lìa đi.

Chỉ biết là khi không thể cố gắng giữ nó trong tay nữa thì phải buông ra để mọi thứ trở về đúng vị trí ban đầu của nó.

Và tôi nhận ra không phải thương một người là khiến cho họ cảm thấy đau khổ, mà là luôn muốn thấy nụ cười của họ in trên môi, đủ ngọt ngào xoa dịu những vết thương mà mình tự chuốc lấy.

Tôi cách đây một năm đau khổ vật vã mỗi khi bị bỏ rơi một mình.

Tôi của hiện tại chỉ cần tâm mỗi sáng thức dậy an yên, để có thể hoàn tất một ngày bận rộn cùng những kế hoạch được hoạch định.

Ở tuổi 20, tôi cũng nổi loạn.

Chỉ muốn buổi sáng áp lực đẩy cố gắng lên cao nhất.

Và tối lại tận hưởng sự cuồng nhiệt của bản thân.

Đã từng mong suy nghĩ đừng trưởng thành để không cần phải chịu áp lực từ cuộc sống.

Đã từng mong mọi thứ có thể được đơn giản hoá như cách chúng ta thở nhẹ nhàng mỗi ngày.

Nhưng, ở tuổi 20.

Là tuổi đủ trưởng thành để chạy nước rút cho cuộc sống thoải mái sau này.

Một năm, không quá dài để thay đổi một người.

Nhưng cũng đủ để có thể hiểu sự tàn khốc của thời gian.

Cái gì đã trôi qua rồi, thì khó mà lấy lại được.

Tuổi trẻ của chúng ta, có lẽ sẽ đẹp nhất từ khoảnh khắc chúng ta biết trân trọng những gì đang có.

Cảm ơn từng con người đi qua cuộc sống của tôi, ít nhất những kẻ đã từng nghĩ tôi rất ngốc để lợi dụng... thì thật ra việc bỏ đi - không quan tâm chính là sự khinh bỉ tôi dành cho người.

Hãy cảm ơn cuộc sống này vì đã cho chúng ta thời gian nhìn lại, để thay đổi, để hoàn thiện, để hạnh phúc hơn hiện tại và chắc chắn luôn chờ đón tương lai.

22.09.15

Chính vì yêu nên mới buông...

Im lặng để tiễn em đi xa.
Im lặng để chúc em vui cười.
Im lặng để nhớ cô gái.. đã từng yêu anh sâu đậm.

" Có một tình yêu nằm trong giới hạn của nỗi nhớ.

Có một tình yêu nằm trong giới hạn của đợi chờ.

Có một tình yêu nằm trong sự thầm lặng.

Em là tình yêu nằm trong lòng của anh.."

Đã hơn một lần anh cầm chiếc điện thoại lên trong giờ làm việc, anh dối lòng rằng chỉ xem thời gian trôi nhưng sự thật anh muốn được nhắn đôi dòng tin cho em.

Bằng mọi sự tự trọng, anh kìm lòng mình lại.

Cái ngày chia xa anh đã từng nói những câu đau lòng, chỉ để em giận anh rồi buông tay, để tìm được chân trời mới tốt hơn ở nơi này.

Có thể với những thằng đàn ông khác, anh trong mắt tụi nó là một đứa nhu nhược, không đủ bản lĩnh để cho em hạnh phúc.

Anh không biết, định nghĩa hạnh phúc của em là như thế nào? Chính vì vậy anh mới giúp em đi tìm nó.

Hạnh phúc của riêng anh, ở hiện tại bây giờ là nhìn thấy em được cười vui vẻ, được sống thật với chính bản thân mình.

Anh biết, cả anh và em đều day dứt về mối tình của chúng ta, nhưng em à, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả.

Cả anh và em, chúng ta không được phép lựa chọn nữa rồi, bởi vì cho dù em có đổ thêm một ngàn lần xúc xắc, thì bản chất của vấn đề có thay đổi đâu?

Sau hơn 2 tuần đằng đẵng anh kìm nén lòng mình, hôm nay anh đặt hết lòng này để viết ra, khuôn mặt em hiện dần trong suy nghĩ, vòng tay em làm anh nhớ đến điên cuồng.

Nhưng anh biết điều tốt nhất cho em bây giờ, đó chính là sự im lặng của chúng ta.



Im lặng để tiễn em đi xa.

Im lặng để chúc em vui cười.

Im lặng để nhớ cô gái đã từng yêu anh sâu đậm.

Chào em.

Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2016

Yêu nhau càng lâu, thấu hiểu....càng ít.

Có những chuyện tình trôi từ tháng này sang năm nọ, người ta gọi là " hạnh phúc lâu dài ".

Nhưng cái hạnh phúc đó, nó tồn tại được mấy phần ?




Yêu nhau một khoảng thời gian từ 4 năm trở lên, tình yêu mất dần đi sự thấu hiểu.

Có lẽ là vì cả hai, ngỡ như hiểu rõ đối phương từ chân tơ kẽ tóc.

Thật ra, con người là một sinh vật dễ thay đổi, cho nên tình cảm và cảm xúc cũng sẽ đổi thay.

Khi đang yêu đừng bao giờ tự huyễn hoặc mình và người là phải đi với nhau tới cùng trời cuối đất. Mà nên dặn dò nhau trân trọng khoảnh khắc hiện tại.


Cả hai đang trong thời gian yêu nhau và hẹn hò thì vẫn luôn là hai cá thể tách biệt từ Gia đình đến Trách nhiệm. Nên việc sẽ gắn bó lâu dài hay không, điều đó khó nói trước được.

Bạn đọc một quyển sách hay, ăn một món ăn ngon nhưng chưa chắc rằng bạn sẽ đọc mãi duy nhất một quyển sách và ăn mãi duy nhất một món ăn.

Thế nên khi chưa đi đến hôn nhân, bạn và người vẫn chưa ngủ cùng một chiếc giường, nghĩ cùng một suy nghĩ, giải quyết cùng một vấn đề, lo toan cùng một gia đình.




Dĩ nhiên là yêu lâu không hoàn toàn dễ phai nhạt bởi vì điều ấy còn phụ thuộc vào Tình cảm và Cảm xúc của chính bạn.
Nếu yêu nhau lâu, bạn cứ tưởng đã hiểu rõ người ấy thích gì,ghét gì nên không tiếp tục khám phá tính cách họ nữa, thì bạn sẽ không còn thấu hiểu họ.
Lúc ấy trái tim không còn đập chung một nhịp - Tình cảm sẽ không hướng về một phía.

Sự thấu hiểu không đong đếm bằng tháng, bằng năm mà là bằng suy nghĩ, bằng hành động và bằng yêu thương.

Để yêu họ ta chỉ cần vài giây nhưng để hiểu họ ta cần cả một đời.

Đừng vội lơ là cho dù đã bên nhau 5 6 năm trời, bởi vì biết đâu một giây phút bạn bỏ quên thì họ đã không cần bạn nữa rồi.
Rốt cuộc, hãy yêu như thởu ban đầu, nếu cảm thấy tình yêu đã đủ chín, hãy gặt nó đi và trồng hạt giống Gia Đình.
Đừng ủ hạt quá lâu - Đừng để người chờ đợi mình mòn mỏi. Nếu cảm thấy bản thân chăm sóc hạt giống ấy không còn tốt nữa, hãy dũng cảm trao nó lại cho một người khác, họ sẽ thay bạn yêu thương đúng như cách bạn đã từng nâng niu vậy.

Thanh xuân có mấy khi ?
Yêu người, yêu mình, yêu hết lòng.
Đừng để hoa tàn, lá úa rồi lòng mới đau, mới thổn thức. Rồi trách móc người, trách móc ta.
Hạnh phúc không phải là năm tháng dài lâu, hạnh phúc chính là từng khoảnh khắc nhỏ nhưng khắc cốt ghi tâm..


Hoa tuyết mùa hè.
Hình ảnh : Pinterest.